Tên fic: Sen đá đã nở hoa Author : nana-ken Characters: Lee Hyuk Jae, Lee Eun Hyuk, Lee Dong Hae, Aiden Lee… Disclaimer : Các nhân vật trong fic không thuộc về Aut và Aut viết fic hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận. Rating: [T] Category : Adventure, psychological,sad… Summary: Sen đá đã nở hoa- Đó là lúc trái tim em lành lặn
Một loại sen đá
Fic cũng dành tặng cho những ai yêu quý Dong Hae – Eun Hyuk và có thể chịu được sad fic. Chúc mọi người luôn có nhiều niềm vui nhá. Giờ thì bắt đầu thôi………………
Đêm qua
Em mơ mình sẽ chết
Mất anh, mất nửa cuộc đời em
Từng ngày mỏi mòn trong cô đơn tuyệt vọng
Thân xác em đau, trái tim câm lặng
Đêm qua
Trong giấc mơ
Em đã hóa thành cây sen đá
Đẹp dịu dàng mà sức sống liệt oanh
Dù cho chai sạn, dù lá héo tàn
Sen đá sẽ không bao giờ chết
Trong giấc mơ
Đêm qua
Em đã khóc được thành lời
Khi đóa hoa biến thành những ngôi sao lấp lánh
Sen đá đã nở hoa
Đó là lúc trái tim em lành lặn…
CHAP 1:
Seoul- 11 giờ đêm.
Hyuk Jae thả phịch người xuống ghế, cảm giác toàn thân không còn chút sức lực nào.
– Cuối cùng cũng kết thúc.
Cậu lẩm bẩm. Tiếng hò hét của hơn10.000 fan chát chúa ngoài sân vận động khi bóng dáng “Ngôi sao vũ trụ” Kim Hee Chul khuất dần sau cánh gà dội vào màng nhĩ làm Hyuk khẽ nhăn mặt. Cậu luôn tự hỏi rằng ánh hào quang ấy có đem lại cho con người ta hạnh phúc hay cũng chỉ là những tiếng vỗ tay và những lời chúc mừng sáo rỗng mà phải bỏ cả đời mình ra để từng bước một đi lên giống như Chul và Eunie của cậu… Họ có thật sự thấy hạnh phúc?
Nhìn thấy nét mặt ủ rũ của cậu bạn thân kiêm stylist của mình, Chul xụ mặt xuống, anh đến gần Hyuk, lay mạnh vai cậu:
– Này, cậu không mở mắt ra chúc mừng tớ được một tiếng à?
– Không phải rất nhiều rồi sao? Hyuk mở mắt, thờ ơ trả lời, nhưng ngay khi nhìn thấy sư thất vọng trên khuôn mặt Chul, lòng đã hối hận, cậu thở dài– Chúc mừng, cậu làm tốt lắm!
– Có thế chứ!
Chul vỗ mạnh vai Hyuk, cười rạng rỡ. Bao nhiêu năm ở bên cạnh thằng bạn ít nói đến quái gở này, anh thừa hiểu rằng như thế là quá đủ.
– Hyukie, tớ có quà cho cậu? Chul nháy mắt
Hyuk hơi ngạc nhiên:
– Quà gì?
– Cậu cũng biết đùa sao? Chul cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém.
Hyuk khẽ chau mày khiến anh thở dài:
– Thật chẳng hiểu nổi cậu. Đến ngày sinh nhật của mình cũng không quan tâm. Này, cầm lấy. Chul chìa ra trước mặt Hyuk một chiếc hộp nhỏ.
Hyuk nhìn thấy mà cứ đần mặt ra, nhận lấy chiếc hộp từ tay Chul, cậu vội vã đứng lên.
– Đúng rồi, Hae- anh ấy đang đợi… Hyuk bước vội ra cửa và không quên nói lời cảm ơn. Chul nhìn theo mà chỉ biết lắc đầu, không hiểu sao con người lãng mạn như Hae lại có thể chịu đựng được người như cậu.
– Xin lỗi anh, Hae.
Nhìn thấy Hyuk, ánh mắt Hae dịu dàng hẳn. Anh đỡ lấy cả thân người đang đứng không vững vì mệt:
– Em biết là anh vẫn chờ sao lại phải chạy tất tả như vậy? Hae vỗ nhẹ lưng cho Hyuk cảm thấy dễ chịu và đỡ cậu ngồi xuống:
– Em chẳng quan tâm đến mình gì hết. Đến ngày sinh nhật mà cũng ngược đãi bản thân như thế. Anh khẽ vuốt lại mớ tóc rối bù, dịu giọng nói
– Em ổn. Không lộ ra cảm xúc nhưng trong lòng Hyuk luôn xao động trước những cử chỉ yêu thương của anh.
Đôi lúc cậu cũng không hiểu mình được yêu thương vì lẽ gì. Hae là nhạc sĩ có tài lại rất chu đáo nên được nhiều người mến mộ nhưng rõ ràng anh đã chọn cậu, rất tình cờ cũng rất hiển nhiên. Chỉ sau lần gặp đầu tiên tại buổi hòa nhạc của anh. Cậu đã bước vào khi cảm thấy bước chân mình lạc lõng, vô định. Cậu đã ngồi bất động đến khi khán phòng không còn một bóng người, dù trên khuôn mặt không có một biểu cảm nào nhưng cậu lại hoàn toàn bị rơi vào thế giới âm nhạc mà anh đã tạo ra. Chính lúc ấy, anh đã xuất hiện, nhẹ nhàng và ấm áp. Hae hoàn toàn trái ngược với cậu, trong khi cậu luôn thờ ơ với mọi thứ, ít nói và mỗi câu nói đều khô khốc như bổ vào lòng người khác thì anh lại rất hòa nhã, dịu dàng, chu đáo và có một sự say mê đáng ghen tị.
– Em mệt lắm à? Tiếng anh vang lên cắt dòng suy nghĩ của cậu.
Không nói gì, Hyuk khẽ tựa đầu mình lên vai Hae, luồn tay vào túi áo anh để tìm hơi ấm:
– Em muốn nghe hát. Cậu thì thầm.
– Hyukie, giá như mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, em đều dựa vào vai anh thế này. Anh có thể làm em thấy nhẹ nhõm hơn. Hae đổi cách gọi, đan chặt lấy tay cậu trong túi áo.
– Ừm. Hyuk cũng giữ chặt lấy bàn tay ấm áp ấy.
Ít khi thấy cậu dịu dàng như thế nên Hae trong lòng rất vui.
…
Hayan dressreul ibeun geudae tuxedoreul ibeun naui moseup
Balguhreumeu l matchumyuh guhdneun woori juh dalnimgwa byuhre
I swear guhjitmal shiruh uishimshiruh
Sarang haneun naui gongju Stay with me?…
Dù cho có già đi, mình vẫn luôn mỉm cười
Và tiếp tục sống bên nhau
Em sẽ lấy anh chứ?
Em sẽ muốn ở bên anh suốt phần đời còn lại chứ?…
Giọng Hae nhỏ dần, nhìn nét mặt ôn nhu, thanh tú đã thoát ra khỏi mệt mỏi, anh biết cậu sẽ chẳng để ý lời bài hát. Đó chính là mong muốn của anh lúc này. Muốn được chở che dù biết cậu rất mạnh mẽ, muốn được lo lắng dù biết cậu chẳng có gì phải lo, anh chỉ muốn được ở cùng cậu. Hae rút tay mình và tay cậu ra khỏi túi áo, cái lạnh xiết vào da thịt khiến Hyuk chau mày nhưng rồi cũng kệ anh muốn làm gì thì làm. Hae xòe bàn tay cậu ra, lật úp xuống và đeo vào ngón tay áp út một chiếc nhẫn. Hyuk cảm nhận được hành động của anh thì choàng tỉnh, cậu ngạc nhiên.
– Anh đã hát thay lời cầu hôn nhưng có vẻ em không nhận ra. Hae cười, nụ cười thật tươi– Vậy thì anh sẽ nói, Hyukie à, em có đồng ý lấy anh không? Sẽ cùng anh sống thật hạnh phúc và chỉ nghĩ đến anh thôi? Có được không?
Hyuk ngỡ ngàng đến nói không lên lời. Cậu trở nên bối rối, không biết diễn dạt sao cho đúng tâm trạng của mình, lúc nào cậu cũng gặp khó khăn trong việc diễn đạt cảm xúc:
– Hae, anh… anh… có biết thế này… chuyện này… có nghĩa là thế nào không?
– Anh chỉ biết mình quá yêu em. Hãy nắm lấy tay anh được không? Nét mặt dịu dàng thường ngày dường như không còn hiện hữu, thay vào đó là sự nghiêm túc. Hyuk thật sự bị dao động. Lấy anh. Đó là điều cậu lúc nào cũng mong muốn nhưng không dám nghĩ đến. Chính vì vậy mà lúc này đây, cảm giác duy nhất của cậu là hạnh phúc. Nắm chặt ngón tay đeo nhẫn của mình, Hyuk ngả người vào lòng Hae. Rất muốn nhận được sự che chở từ anh.
– Em yêu anh. Cậu thì thầm
Hae sung sướng như muốn hét lên khi nghe câu trả lời ấy, anh đã nghĩ rằng khi nói ra, chắc chắn sẽ bị cậu cho ăn vài cước. Anh ôm trọn lấy con người đang rúc vào lòng mình, hạnh phúc hôn lên mái tóc cậu.
– Ngốc, anh cảm ơn em còn không hết. Từ nay về sau hãy cứ ở trong lòng anh thế này. Dù em có mạnh mẽ thế nào thì cũng hãy để anh che chở cho em.
Cái ôm rất lâu và rất ấm áp. Cậu như đã muốn ngủ trong lòng anh nhưng Hae lại đánh thức cậu.
– Hôm nay là sinh nhật mà, em phải thức cùng anh chứ? Anh cốc nhẹ lên trán cậu.
Hyuk tuy vẫn còn mệt mỏi vì liên tục mấy ngày thức trắng đêm để lo trang phục cho Chul nhưng cũng miễn cưỡng ép mình tỉnh táo, mỉm cười:
– Bất ngờ cho em sao? Quà sinh nhật cũng là nhẫn cầu hôn, anh ky bo thật. Hyuk lừ mắt khiến Hae bật cười.
– Vì ai mà nó thành ra thế này. Đến pháo hoa cũng không kịp đốt đã hết ngày. Hae chỉ vào đống pháo hoa bên cạnh mình, nhắc đến trong lòng anh lại thấy hơi buồn vì sự vô tâm của cậu. Hyuk nhìn thấy thì gãi đầu tỏ vẻ ăn năn:
– Giờ mình đốt, chào mừng ngày đầu tiên em được 23 tuổi cũng tốt mà.
Vậy là cả hai ngồi đốt pháo hoa khi đồng hồ đã điểm 12 giờ. Cậu đã cười, nụ cười rạng rỡ trong ánh sáng lấp lánh và rực rỡ của pháo hoa. Ánh sáng và sự ấm áp dường như đã xua bớt những nỗi sợ hãi cứ lớn lên từng ngày.
– À, em quên mất, bây giờ ở Mỹ là mấy giờ rồi, hôm nay cũng là sinh nhật của Eunie mà. Hyuk bỏ vội cây pháo hoa xuống, rút ra chiếc điện thoại.
– Bây giờ ở Los Angeles mới là buổi sáng mà. Hae thấy cậu nhắc đến Eunie thì trong lòng lại thấy khó chịu. Lúc nào cậu cũng chỉ có Eunie.
– Nhưng em cũng nên chúc mừng chứ? Anh em sinh đôi mà từ nhỏ đến lớn đều không tổ chức sinh nhật chung. Eunie thích ở bên bạn bè còn em thì không. Nhưng em ấy luôn là người đầu tiên tặng quà và chúc mừng em. Sáng nay Eunie cũng nhắn tin cho em trước…
– Đúng là chỉ khi nói về Eunie, em mới nói nhiều như thế nhỉ? Hae cắt lời cậu khiến Hyuk hơi bất ngờ
– Nếu gặp anh cũng sẽ thích. Eunie rất khác em, lúc nào cũng vui vẻ. Ai cũng quý em ấy hết. Cậu mặc sự giận dỗi trẻ con của Hae, chăm chú nhắn tin cho Eunie.
“Mừng sinh nhật em, Eunie” Hyuk giơ điện thoại lên trước mặt Hae: “Được chứ?”
– Cái này gọi là chúc mừng sao? Hae cũng nhăn mặt khi nhìn thấy cái tin nhắn của cậu, đúng là con người không biết thể hiện tình cảm. Anh giật lấy điện thoại, soạn lại tin nhắn khác.
– Thật khác biệt và Eunie sẽ nhận ra thôi. Cậu lắc đầu nhìn anh
Los Angeles.
Eun Hyuk vẫn còn nằm cuộn tròn trong tấm chăn dày cộm, chỉ ló ra chỏm tóc nhuộm trắng. Mái tóc, đó là điểm duy nhất mà người khác có thể nhận ra anh em cậu nếu cả hai cùng tức giận hay im lặng. Từ nhỏ cậu đã nhuộm đủ màu tóc trừ cái màu mà anh trai cậu vẫn giữ. Màu hung đỏ. Hyukie gần như phát điên vì sự thay đổi liên tục của cậu nên cuối cùng cậu cũng yên phận với màu bạch kim. Màu mà ông anh hung dữ của cậu ưng ý nhất.
Ai cũng bảo anh em cậu giống nhau sau cái nhìn đầu tiên nhưng chỉ đúng năm phút sau, khi tận mắt thấy cậu nói liên hồi trong khi Hyuk gần như không nói tiếng nào, thờ ơ nhìn đi đâu đó thì y như rằng họ sẽ nói thêm “Cậu em thì chẳng khác gì một con khỉ còn cậu anh thì cứ như một con cá trồng lười biếng”.
Khác nhau như thế nhưng cậu biết Hyukie rất thương mình, anh ít nói và hay buồn bã. Bao nhiêu năm qua, lần sinh nhật nào anh cũng từ chối đi cùng cậu nên lần nào cũng vậy, Eun đều phải tặng quà và chúc mừng trước, sau đó nửa đêm mang bánh sinh nhật về rồi hai anh em cùng ăn. Gần hai năm nay, cậu được tập đoàn giải trí New Star của Mỹ đào tạo thì ngày sinh nhật có khác, không được cùng Hyukie ngồi ăn bánh. Giờ giấc cũng khác nên thành ra tự nhiên bị sinh sau Hyukie một ngày. Tối qua trước khi đi ngủ, cậu đã nhắn tin chúc mừng anh, còn mình thì phải đợi thêm mười mấy tiếng nữa mới tới sinh nhật. Chính vì vậy mà Eun quyết tâm ngủ cho bằng hết khoảng thời gian chênh lệch ấy. Và đã nướng tới giờ này, khi mặt trời đã gần như đứng bóng.
Mãi đến khi nghe tiếng tin nhắn, cậu mới mơ màng tỉnh dậy. Eun mỉm cười khi thấy tin nhắn của Hyukie nhấp nháy trên màn hình, cậu háo hức mở ra nhưng khi đọc xong thì mắt cứ trợn ngược lên:
– Gì đây? Thứ này là ai nhắn?
Eun lập tức gọi cho anh mình:
“Alo” Cậu thở phào khi nghe giọng anh. Thật đáng ghét khi lúc nào anh cũng alo cứ như chẳng nhận ra số cậu.
“Hyukie, anh nhắn gì thế, có phải muốn hù chết em không?”
“Biết ngay mà” cậu nghe rõ tiếng Hyukie thở dài
“Anh sẽ kết hôn sao?” Eun vồn vã hỏi
“Ừm”
“Người đó thế nào, có xinh như em không?”
Hyuk nhìn sang Hae, trong lòng có vẻ như so sánh:
“Không, anh thích mái tóc của em”
Eun cười lớn: “Ha ha, vậy thì được, chúc Hyukie của em hạnh phúc. Nghe giọng anh như vậy em cũng đoán là Hyukie đang vui rồi. Em cũng vậy Hyukie à”
“Ừ. Em cũng vậy .Chúc mừng sinh nhật em, Eunie”
“Vậy mới là Hyukie. Kêu cái người kia của anh đừng có nhắn tin kiểu đó nữa Hyukie, em đau tim lắm”
“Ừ” Hyuk mỉm cười cúp máy
– Cậu ấy nói gì? Hae hỏi sau khi hóng chuyện cả buổi mà chả hiểu gì hết.
– Eunie hỏi anh có xinh như em ấy không? Hyuk không giấu được nụ cười trong khi mắt Hae trợn tròn:
– Cái gì??? Eunie nghĩ anh là uke sao? Em hãy nhanh đính chính lại, anh không đồng ý ? Hyukie…
Đáp lại Hae, Hyuk cười đến đau thắt bụng nhưng khi trông thấy khuôn mặt ngùn ngụt lửa giận của Hae thì đành nín nhịn mà cầu hòa :
– Được rồi, khuya rồi, về thôi, em sẽ đính chính sau vậy.
Về phía Eun Hyuk. Sau khi bị ông anh làm cho tỉnh giấc thì cũng đứng dậy đi đánh răng, rửa mặt. Xong đâu đấy, cậu ngồi thu lu trên ghế, tay cầm điện thoại gọi cho Aiden- bạn trai mình. Tiếng chuông đổ đến hồi thứ 3 thì có người bắt máy.
« Em dậy rồi sao ? »
« Anh chỉ biết nói thế thôi sao ? » Cậu giận dỗi, con người mà cậu đã yêu điên dại suốt một năm qua giống y như anh trai cậu, khô khan và kiệm lời.
« Anh xin lỗi, chúc mừng sinh nhật em, Eunie »
« Anh thật giống Hyukie. Hai người mà chơi với nhau chắc cả đời sẽ không cãi vã câu nào đâu ? »
« À ? »
« Aiden, hôm nay em không có lịch tập, anh đi chơi với em đi. Tối nay em hẹn với bạn ở X.O CLUB »
« Anh xin lỗi, ngày nay anh bận. Em cứ đi với bạn. Anh sẽ qua đó sau khi xong việc ? »
Hyuk thở dài khi anh cúp máy. Còn muốn nói thêm nhưng đúng lúc có chuông cửa nên cậu cũng kết thúc cuộc gọi ở đó. Cậu lết từng bước ra cửa và… thật bất ngờ khi thấy món quà được đặt trước cửa nhà. Một bó hoa hồng thiệt đẹp và chiếc bánh kem vị dâu. Là của Aiden. Cậu quên cả sự giận dỗi lúc nãy mà chạy vào nhà gọi điện cho anh.
« Aiden, em yêu anh » cậu hét lên trong điện thoại.
« Vâng » Cậu mỉm cười cúp máy.
Aiden là thành quả lớn nhất sau gần 2 năm đi Mỹ của cậu. Anh là đạo diễn nổi tiếng và là cổ đông lớn ở New Star. Lần đầu đi casting phim , cậu đã rớt ngay vòng loại với những nhận xét rất chạm tự ái bởi người đàn ông lạnh lùng nhưng quyến rũ có tên Aiden. Vậy nên cậu quyết tâm phải có anh cho bằng được. Sau hai tháng theo đuổi ròng rã, cậu đã thắng. Cả hai đã hẹn hò. Dù anh không thuộc tuýp người lãng mạn nhưng rất đáng tin, điều đó khiến cậu ngày càng điêu đứng, hành động lãng mạn bất ngờ này của anh khiến cậu vui khôn xiết.
Mỉm cười thật tươi với niềm vui mới mẻ. Eunie đặt bánh kem vào tủ lạnh, ngồi ngắm bó hoa thêm một lúc lâu rồi đặt nó ngay cạnh giường nằm và … chui vào chăn ngủ tiếp. Hôm nay cậu không có lịch tập.
X.O Bar- 10h đêm :
Aiden đến khi tiệc đã sắp tàn, Eun cùng với Kyu, Min và một số người khác đang nhảy rất sung trên sàn. Anh không lại gần mà chọn ngồi ở một góc khuất, đủ để ngắm cậu. Nhìn cậu trong những bước nhảy điêu luyện với sự say mê, mái tóc trắng bết vào khuôn mặt, anh không khỏi xao động. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người con trai nhưng ngay từ khi cậu xuất hiện, trái tim anh đã hoàn toàn sụp đổ. So với anh, trong tim luôn ẩn chứa hận thù thì Eun lúc nào cũng vui vẻ, trong cậu luôn có một niềm đam mê cháy bỏng và tràn đầy năng lượng khiến anh cảm thấy cuộc sống của mình sống động hơn khi gần cậu. Từ ngày ba mẹ nuôi mất đi, cậu là người suy nhất có thể khiến anh cười vì vậy mà Aiden thực sự biết ơn sự hiện hữu của Eunie trong cuộc đời mình.
Người nhận ra anh đầu tiên là Min. Thấy Aiden, Min khều Eun :
– Người mà cậu trông chờ đến rồi kìa.
Eun lúc đó mới thoát ra khỏi điệu nhảy, vui vẻ chạy về phía anh. Hậu đậu thế nào mà lại vấp ngã, thế là mọi người được một tràng cười nứt nẻ. Thấy vậy, Aiden lắc đầu rồi cũng đứng lên, đỡ cậu dậy :
– Anh đến trễ quá đấy, Aiden ? Eun ra bộ giận dỗi để che bớt vẻ lúng túng của mình.
– Anh xin lỗi. Aiden lấy khăn lau lau mồ hôi cho cậu trước mặt mọi người khiến cậu ngượng ngùng. Anh bật cười trước vẻ thẹn thùng đáng yêu ấy
– Anh sẽ đền cho em.
– Thật sao??? Eun suy nghĩ một chút, lùi một bước, nhìn anh cười.
– Vậy thì em muốn anh hét lên thật to trước mặt mọi người là « anh sẽ làm nô lệ cho em suốt cuộc đời này »
– Này… Aiden há hốc miệng.
– Không được sao ? Cậu lại trưng cái bộ mặt ấy ra khiến anh xiêu lòng. Min cũng vừa nghe thấy và hét lên với mọi người trò đùa của Eun khiến ai cũng nhìn về phía anh. Cậu cũng hơi ngỡ ngàng. Nếu anh lạnh lùng với cậu như mọi khi, chắc hẳn cậu sẽ tủi thân.
Anh thở dài. Ra hiệu tắt nhạc. Sau một phút im lặng, anh nói lớn :
– Eunie…
Cậu giật mình nhìn anh, tất cả mọi con mắt đều nhìn về phía anh khiến cho Aiden cảm thấy hơi căng thẳng nhưng gì thì cũng phải nói:
– Anh… ANH …YÊU… EM … và … muốn làm nô lệ cho em đến suốt cuộc đời…. Anh nhìn thẳng vào mắt Eun, sau một phút bất ngờ, trái tim cậu đã vỡ òa vì sung sướng, cậu lao vào vòng tay Aiden và vùi mặt vào ngực anh, xúc động đến rơi nước mắt.
– Đồ ngốc, em chỉ đùa anh thôi.
– Nhưng anh không đùa đâu, nhóc ạ. Xin lỗi vì anh đã đến trễ và anh không giống ông anh nào đó của em, Eunie.
Eun khẽ lắc đầu và cậu siết chặt anh hơn nữa trong tiếng hò reo của mọi người.